tag:blogger.com,1999:blog-81100791289305607742024-03-21T15:26:00.506-07:00Minh TriếtBài viết sưu tầm từ Facebook của Minh Triết và các Facebooker có bút lực xuất sắcDuy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.comBlogger21125tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-63905569511585190022023-12-06T23:06:00.000-08:002023-12-06T23:06:40.691-08:00Đối phó với hầm ngầm thế nào<p>Chiến sự diễn ra, bên mạnh với khí tài, vật lực áp đảo, bên yếu dùng địa lợi để đánh du kích. Cụ thể dùng hệ thống địa đạo để ẩn mình xuất quỷ nhập thần</p><p>Có ý kiến cho rằng nên bơm nước vào hệ thống địa đạo</p><p>theo tôi thì có cách đơn giản hơn nhiều, đó là bơm khói.</p><p>Ở quê tôi bắt chuột đồng bằng cách quạt khói rơm vào hang, khói ra đầu nào thì bịt đầu đó. Rất đơn giản</p><p>Với công nghệ hiện đại, việc tạo ra vài triệu m3 khói và bơm vào hệ thống địa đạo đơn giản và chi phí rẻ hơn nhiều so với việc bơm nước vào, chưa kể khói thì không bị tiêu hao do thấm, dễ phát hiện đầu ra quá nhiều. Các nhà quân sự thử thử xem</p>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-33037522223390659972022-09-21T19:18:00.001-07:002022-09-21T19:18:04.856-07:00Vì sao nheo mắt giúp chúng ta nhìn rõ hơn?<br /><br /> TPO - Mắt là cơ quan tuy nhỏ bé nhưng lại có vai trò quan trọng đối với đời sống con người. Câu hỏi đặt ra là tại sao hành động nheo mắt lại giúp ta nhìn rõ hơn? Và liệu chúng ta có nên thường xuyên nheo mắt hay không?<br /><br /><br />Mắt là cơ quan thị giác thực hiện chức năng nhìn, quan sát, thu nhận lại hình ảnh của sự vật, màu sắc để chuyển vào não bộ xử lý và lưu trữ.<br /><br /><br />Về vị trí, mắt người nằm trong hai lỗ hốc hai bên sống mũi, phía trên có gò lông mày và trán, phía dưới giáp xương má khuôn mặt.<br /><br />Cấu tạo của mắt được hình thành từ tuần thứ 3 của thai kỳ dưới dạng hai túi thị nguyên thủy, phát triển và lồi dần ra phía trước tạo thành võng mạc, thủy tinh thể và các thành phần hoàn chỉnh khác.<br /><br />Hành động nheo mắt làm thay đổi hình dạng không gian ánh sáng đi qua tạo nên hình ảnh sắc nét trên võng mạc.<br /><br />Ngoài ra, có một phần nhỏ của võng mạc gọi là fovea có chứa các tế bào hình nón. Nheo mắt giúp thay đổi hình dạng mắt để ánh sáng tập trung vào các fovea, giúp mặt có khả năng nhìn thấy rõ các vật thể.<br /><br />Ngoài ra khi nheo mắt, ánh sáng từ các hướng khác nhau suy giảm, vô tình kéo các nguồn sáng lại với nhau, tập trung vào vật thể khiến hình ảnh sắc nét.<br /><br />Nheo mắt bắt nguồn từ thói quen: con người nheo mắt không ý thức, thể hiện sự tập trung, giúp não làm việc hiệu quả và nhìn rõ hơn.<br /><br />Hành động nheo mắt ở người có liên quan đến bản năng săn mồi của các loài động vật. Thay vì chú trọng vào nhiều thứ khác nhau thì tập trung vào một thứ nhất định, giúp hoạt động săn mồi hiệu quả hơn.<br /><br />Tuy nhiên, nheo mắt thường xuyên không tốt cho mắt vì nhãn cầu phải làm việc quá nhiều, tạo áp lực lên thủy tinh thể, thời gian dài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực.<br /><br />Những điều thú vị về mắt<br /><br /><br />Cho dù trẻ sơ sinh có làm ồn ào đến mức nào cũng không thể sản sinh ra nước mắt khi chúng khóc được: vì ống dẫn nước mắt chỉ bắt đầu hoạt động khi trẻ được 4 đến 13 tuần tuổi mà thôi.<br /><br /><br />Cả hai mắt đều có một điểm mù nhỏ nằm ở phía sau võng mạc nơi có gắn các dây thần kinh thị giác, tuy nhiên bạn sẽ không thể nhận ra được vì đôi mắt sẽ hoạt động cùng nhau để lấp đầy điểm mù trong tầm nhìn.<br /><br /><br />Nếu mắt của bạn màu xanh thì bạn có chung nguồn gốc tổ tiên với mọi người cùng có mắt màu xanh trên toàn thế giới! Khoảng 6.000 - 10.000 năm trước đây, đôi mắt của tất cả mọi người đều là màu nâu cho đến khi có người đột biến gien làm cho đôi mắt của họ màu xanh.<br /><br /><br />Nếu bạn đeo những chiếc kính đảo ngược hình ảnh, não của bạn sẽ điều chỉnh đúng tầm nhìn và thấy hình ảnh theo hướng đúng thực tế.<br /><br /><br />Giác mạc của con người rất giống với giác mạc của cá mập nên trong một số trường hợp, người ta dùng giác mạc của cá mập để thay thế trong phẫu thuật mắt người.<br /><br /><br />Bạn chảy nước mũi khi khóc là do nước mắt chảy xuống mũi đó.<br /><br />Trong số tất cả các cơ thì cơ điều khiển đôi mắt là hoạt động nhiều nhất. Các cơ giúp mắt di chuyển được là các cơ nhanh và mạnh nhất trong cơ thể: chúng mạnh hơn gấp 100 lần so với cần thiết.<br /><br /><br /> Trung bình mắt chớp 17 lần mỗi phút, 14.280 lần mỗi ngày và 5.2 triệu lần mỗi năm. Khi nói chuyện bạn sẽ chớp mắt nhiều hơn và chớp ít hơn khi bạn xem màn hình máy tính hoặc giấy tờ, đây cũng là lý do khiến mắt dễ mệt mỏi hơn.<br /><br /><br />Mọi người thường đọc chậm hơn 25 lần khi nhìn chữ trên màn hình máy tính so với nhìn trên giấy.<br /><br /><br />Đôi mắt con người có thể phân biệt được 500 sắc thái của màu xám.<br /><br /><br />Tất cả trẻ con vừa sinh ra đều bị mù màu và con trai sẽ dễ mắc chứng mù màu hơn con gái.<br /><br /><br />Công nghệ quét võng mạc đang trở nên phổ biến và ngày càng được sử dụng nhiều cho các mục đích an ninh: một dấu vân tay có 40 đặc điểm độc đáo, trong khi một mống mắt có đến 256 đặc điểm.<br /><br /><br />Đồng tử sẽ tăng kích cỡ khi ta chịu cảm xúc mạnh, ví dụ như sự cuốn hút, giận dữ và thích thú. Con ngươi của đôi mắt mở to đến 45% khi chúng ta nhìn vào người mình yêu.<br /><br /><br />Mắt có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc: Nó có thể lọc bụi bẩn và làm lành vết trầy xước giác mạc trong vòng 48 tiếng.<br /><br /><br />Mắt là cơ quan phức tạp thứ 2 trong cơ thể, chỉ sau bộ não.<br /><br />Chức năng của nước mắt là để giữ cho mắt sạch, nhưng các nhà khoa học vẫn chưa tìm ra lý do tại sao chúng ta khóc khi buồn.<br /><br />Người ta nói "trong chớp mắt" bởi nó là cơ nhanh nhất trong cơ thể. Một cái chớp mắt thường kéo dài 100-150 mili giây, có thể chớp mắt năm lần trong một giây và trung bình mỗi năm chúng ta chớp mắt 5.2 triệu lần.<br /><br />Mắt chúng ta có thể nhận ra 10 triệu màu sắc, nhưng không thể nhận ra tia cực tím hoặc tia hồng ngoại.<br /><br />Khoảng một nửa bộ não được sử dụng cho mục đích nhìn, chứ không phải với đôi mắt. Trong nhiều trường hợp, nhìn mờ hay kém không phải tất cả là do mắt. Do có thể một cái gì đó đi sai trong vỏ não thị giác của bộ não.Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-11119836097856019372022-04-26T19:42:00.001-07:002022-04-26T19:42:06.583-07:00Tự hoặc<br /><br /> Tôi đã từng rất thích viết những bài review dài hàng nghìn chữ để hoặc là tôn vinh những bộ phim tôi thích, hoặc mắng chửi thậm tệ những bộ phim tôi ghét. Người ta hay làm thế với người khác, nhưng tôi không hứng thú với hầu hết con người. Phim, sách, hay mọi sự vật sự việc chỉ là những cái cớ, để giúp tôi được sung sướng khoe khoang những tri thức vụn vặt mà tôi nghĩ là chỉ mình tôi có, được hăm hở phơi bày những ẩn dụ sâu xa mà tôi nghĩ là chỉ mình tôi hiểu, để gặt hái sự ngưỡng mộ từ những người biết ít hơn tôi, đồng thời dìm hàng những kẻ mà tôi nghĩ là ngu dốt nông cạn hơn tôi. Nói chung toàn là những cảm xúc tích cực và gây phấn khích, nếu nhìn từ góc của tôi ở thời điểm đó.<div> <br />Nếu thế giới tâm trí của con người cũng chia tầng ra như trong The Platform, tôi đã thực lòng tin rằng tôi ở trên một tầng cao lắm, và tôi vô cùng thích thú được phô phang sự dồi dào phong phú của tầng nhận thức mà tôi đang có, và khoái trá đái ỉa xuống những kẻ ở dưới thấp hơn mình. Nhưng tôi đâu biết tâm trí tôi chính là con dao Samurai Plus. Tôi đâu biết, nếu đứng nhìn từ một tầng cao hơn tầng của tôi, tôi chả khác gì một thằng điên cầm dao múa may loạn xạ, và hả hê khoái trá vì con dao càng xài càng sắc. Tôi đâu biết, tất cả những vết thương - dù vô tình hay cố ý - mà tôi đã tạo ra trong cơn mê sảng của chứng ái kỷ ấy, đều âm thầm cứa vào da thịt của chính tôi. Tôi đã quá mê đắm để biết là mình đau. Tôi nghĩ là mình mạnh mẽ và bất cần, trong khi tôi yếu ớt và hèn hạ. Tôi nghĩ là tôi đang cầm dao đâm người khác, trong khi tôi đang xẻ thịt chính mình.</div><div> <br />Câu hỏi quan trọng sẽ là: tôi đang đứng ở tầng nào khi viết những dòng này? Tôi không rõ lắm. Trong tôi có nhiều sự tức giận. Đối với chính mình trong quá khứ, và đối với những kẻ xử sự giống mình trong quá khứ. Song tôi cũng có nhiều sự thương cảm. Bởi vì nếu đã không ở tầng đó, làm sao tôi có thể đến tầng này? Nhưng đó là chỉ với giả định rằng tầng này là một nơi tốt đẹp hơn, nhiều trí tuệ hơn. Biết đâu mọi thứ không tuyến tính như thế. Biết đâu, tầng này chỉ là một sự phân phát ngẫu nhiên. Một trạm nghỉ, trước khi rơi xuống sâu hơn nữa.<br />FB Tiến Sĩ Ngu Ngu 2019</div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-87769999077681338712022-02-18T00:51:00.001-08:002022-02-18T00:51:26.357-08:00Đậm đà mỳ Quảng<div>Đậm đà Mỳ Quảng</div><div>Trương Tấn Thọ</div><div><br></div><div>Trong những món ăn quê hương, thứ mà tui mỗi khi ăn đều cứ mỉm cười suốt đó là món Mỳ Quảng. Cười chỉ riêng mình, vì khi đó không thể không nghĩ đến sự cãi nhau rôm rả rất đặc trưng xứ Quảng.</div><div>Có lần tui nói đùa: Hồn cốt của Mỳ Quảng chính là sự cãi nhau, không cãi ăn mất ngon, mất hẳn cái dư vị vùng miền đó...</div><div><br></div><div>Tui không biết Mỳ Quảng nó xuất hiện từ khi nào. Nhưng theo ký ức của tui thì trước thập niên 90 Mỳ Quảng là một món ăn chỉ xuất hiện trên những bàn tiệc. Tức là nó chỉ hiện diện phần lớn trong những đám giỗ, cưới hỏi...và những tiệc rất quan trọng. Sau đó mới đến những bữa ăn "nửa buổi" dành cho thợ thầy. Và cho đến sau này nó có mặt hàng ngày trong mỗi gia đình là cả một bước tiến dài trong ẩm thực của xứ Quảng.</div><div><br></div><div>Thuở đó Mỳ Quảng ngoài được bày bán ở chợ hoặc hàng quán, thì không dễ dầu gì để ăn thường xuyên như bây giờ.</div><div>Tôi vẫn nhớ hoài hình ảnh những Mẹ -Bà đội thúng mỳ được tráng ở lò về để đãi khách trong những ngày giỗ kỵ hoặc đãi thợ thầy trên những con đường quê đầy gập ghềnh ấy suốt. Bóng đổ dài trong nắng, trên đầu là cái thúng (mủng) mà trong đó chứa đầy những lá mỳ và được đậy bằng những tàu lá chuối. Chính cái nét đẹp cơ hàn đó đã đi theo tôi suốt năm tháng xa quê...</div><div><br></div><div>Thực ra lá mỳ có thể làm tại nhà cũng được. Bởi đa phần thuở đó mọi người đều có cối đá để xay bột gạo cả. Nhưng việc đó rất hiếm khi xảy ra, bởi công đoạn tráng mỳ cần phải có lò, hoặc nồi lớn...Tôi nghĩ chính vì sự bất tiện này người ta thích đi tráng hơn cho nhanh, bột gạo xay thời đó chủ yếu dành cho việc đúc bánh xèo là nhiều.</div><div><br></div><div>Tôi vẫn luôn nhớ cái khoảnh khắc mà khi đem thúng mỳ về. Việc đầu tiên là chọn lấy con dao lỡ ( loại dao xắt chuối cây cho heo ăn) vừa ý nhất. Và bắt đầu trải những tàu lá chuối ra, cùng lúc đó là chén dầu phộng và một cái bẹ chuối được đập dẹp lại bắt đầu trét dầu lên những lá mỳ. Người nào chấn mỳ đẹp là ngồi vô đó chấn từ đầu buổi cho đến cuối buổi. Khách trên nhà thì ăn uống nói cười rôm rả, các chị chấn mỳ dưới bếp thì chấn rả tay, thi thoảng ngắt một lá mỳ chấm chấm nước mắm ăn cho đỡ đói. Nhưng nhìn chung ai cũng vui vẻ cả, rôm rả chuyện trò.</div><div><br></div><div>Mỳ Quảng nấu nhưn gì cũng được cả. Đây cũng chính là nét dễ dãi rất đáng yêu của Mỳ Quảng so với các loại ẩm thực khác, mà điển hình là Bún Bò Huế hoặc Phở. Có lẽ do sự khắc nghiệt của thổ nhưỡng hay là đó là kết tinh của sự cơ hàn của người dân xứ Quảng, nên khiến xui chi nồi nhưn mỳ cũng từ đó mà hoà điệu theo. </div><div>Nhưn mỳ nào phải là gà, cá tràu, thịt heo ba chỉ như ta hằng thấy, mà đôi khi còn có cả những con cá rô, lươn, ếch đồng, cá ngừ, rạm…Nói đúng hơn, tuỳ theo từng mùa thu hoạch những sản vật tự nhiên mà người Quảng có thể chế biến từng loại nước nhưn cho phù hợp, hoặc cũng có khi do điều kiện của từng nhà mà làm nên hương vị của nồi nước nhưn cho riêng mình một cách thích hợp.</div><div><br></div><div>Mùa mưa ăn Mỳ Quảng ngon vô cùng, bởi thời khắc đó, ngoài cái lạnh rét khiến cho bao tử lúc nào cũng thôi thúc đòi ăn, thì còn đó là sự hào phóng của nhiều nguồn sản vật được thiên nhiên ân điển ban tặng. Nào là lươn, cá, ếch, tôm, cua…tất cả được mang về và cho vào nồi nước nhưn kia hết. Nhắc đến đây thôi, cũng đủ nhớ quay quắt cái thuở hàn vi đó rồi. Nên chi bây chừ, ăn tô Mỳ Quảng là như ăn cả một vùng trời ký ức, trách sao không kể lể vu vơ. Mà thật ra, khi người Quảng cãi nhau về tô Mỳ Quảng là lúc đó họ đang đắm hồn vào trong ký ức nhiều hơn. Họ miệt mài tranh luận, nhưng không hề hay biết mình đang hồi tưởng. Người ngoài nhìn vô cứ nghĩ họ cãi nhau, nhưng thực ra họ đang kể một câu chuyện riêng về Mỳ Quảng đấy thôi!</div><div><br></div><div>Có hai cách để chế biến nhưn mỳ. Một là chế biến theo kiểu truyền thống gia đình. Hai là chế biến theo kiểu bán quán.</div><div>Chế biến truyền thống gia đình là sau khi ướp nguyên liệu thực phẩm từ gà, cá, thịt…v..v. dầu phộng được phi với nén cho thơm lên rồi đổ ùm vô để rim cho thấm. Sau đó mới châm nước vô thành một nồi nước nhưn. Tuỳ theo vùng miền mà người ta cho nước nhiều hay ít. Vùng trung du thì thường ăn mỳ ít nước, vùng đồng bằng bên dưới thì thích ăn nhiều nước hơn. Tuổi thơ tôi lang bạt lên nguồn xuống biển, nên chi mỗi khi ăn mỳ đều thấy mỗi nơi làm mỗi cách, chẳng ai giống ai. Mà cũng đúng thôi! Ngay trong một gia đình thì đã có nhiều cách nấu nhưn mỳ khác nhau rồi. Bà tôi nấu một kiểu, ba tôi một kiểu, mẹ tôi cũng nấu một kiểu, rồi đến tôi cũng nấu một kiểu…trách chi thiên hạ không so bì. Nước nhưn mỳ có nơi nấu với trái thơm cho ngọt. Có người để nguyên trái thơm sau khi gọt vỏ cho vô nồi nước sôi nấu chín rồi mới vớt ra vắt lấy nước cốt, sau đó mới cho vô nồi thịt rim kia làm nước nhưn. Nhưng cũng có người chỉ cần xắt mỏng lát thơm ra là được. Hay như mỳ Phú Chiêm nức tiếng thì cách làm nước nhưn cũng không kém phần công phu. Thịt ba chỉ, tôm, gà được um lên đậm đà. Sau đó dùng gan heo và đậu phông xay nhuyễn ra để làm nước nhưn béo ngậy. Đây cũng là loại mỳ được ăn ít nước. Bởi người bán rất khéo léo khi với nồi nước nhưn bé xíu mà đi khắp đầu làng cuối xóm vẫn chia ra bán đủ cho mọi người.</div><div>Thật ra cái khác của nước nhưn mỳ ở hàng quán với gia đình là ở chỗ rim nhưn và vớt ra sau đó mới lấy nước thịt rim còn lại kia và làm một nồi nước nhưn khác, có thể trong đó có kèm xương heo, sườn non…các loại. Mục đích của hàng quán là bán cho từng người, và cũng cân đo đong đếm là trên tô mỳ đó có bao nhiêu cục nhưn là vừa đủ. Còn gia đình thì cứ đổ ùm vào mà nấu, sau đó ai thích ăn bao nhiêu cứ tuỳ ý.</div><div><br></div><div>Thêm một điều lạ nữa là nấu nhưn mỳ Quảng người ta không vớt bọt. Nó khác với cách nấu được cho là tinh tế của Phở hay Bún Bò Huế. Nếu như nồi nước dùng của Phở được hầm từ những ống xương kia để cho ra độ trong trẻo của nước dung bằng cách miệt mài vớt bọt, hoặc như xương hầm phải được hầm thật lâu mới cho thấy nét công phu. Hay như cách nấu Bún Bò Huế với cách lắng ruốc và cũng chăm chỉ vớt bọt để cho thấy nét thanh tao của mùi vị trong đó thì nhưn Mỳ Quảng hoàn toàn ngược lại. Đôi khi tôi thầm hỏi: Phải chăng hai xứ Tràng An và Thần Kinh kia với sự coi trọng cốt cách mà làm nên nét ẩm thực cho riêng mình. Còn người Quảng đem sự dân dã của mình vào nồi nước nhưn mà tạo nên một hồn cốt riêng chăng? Mà điển hình đó chính là sự phối ngẫu của rất nhiều loại thực phẩm, không nhất thiết là chỉ một thứ nào đó duy nhất hoàn toàn.</div><div><br></div><div>Rau sống. Ăn mỳ không có rau sống thì làm sao mà ngon! Đây cũng là một thứ không thể thiếu khi ăn một tô mỳ Quảng. Ở đất phương Nam, với sản vật hùng hậu của mình, nên chăng nguồn thực phẩm nơi đó rất phong phú. Miền Trung thì khác, khô cằn và hạn hán cộng với thiên tai hằng năm nên sản vật rất eo hẹp. Thế nhưng, dù eo hẹp cách mấy thì ăn Mỳ Quảng cũng phải có rau sống. Rau sống ăn kèm trong Mỳ Quảng đầu tiên phải là bắp chuối sứ, sau đó mới đến những loại rau khác như Diếp Cá, chuối cây non xắt mỏng, rau húng, quế trắng. rau cải con, xà lách…Chỉ cần có bắp chuối và Diếp cá, rau húng trắng và thêm bất kỳ một loại rau nào đó thì đủ làm nên hương vị dĩa rau sống ăn Mỳ Quảng. Nên nhớ, phải kèm theo trái ớt xanh, loại ớt không cay lắm và khi cắn một phát thì nghe dòn tan, nhai kèm với bánh tráng và thêm vị béo của đậu phộng nữa thì tuyệt vời.</div><div>Tôi nhớ nội tôi, khi ăn mỳ Quảng mà không có rau húng trắng với bắp chuối là bà không ăn. Bà nói: Nó mất ngon rồi! Thế nên trong vườn nhà tôi thuở đấy có một vạt rau húng trắng để ăn rau sống.</div><div>Mà người Quảng cũng lạ đời, ngoài rau sống để ăn với mỳ Quảng hoặc cuốn thịt heo ra thì họ không ăn với các món khác, nhất là với bún. Trong khi đó ở phương Nam xa xôi kia thì rau sống rất phong phú và ăn với các thể loại bún.</div><div><br></div><div>Ẩm thực riêng, chung gì cũng chỉ là khẩu vị cá nhân. Nhưng món ăn ngon nhất vẫn là món ăn đã qua. Nó là món ăn của quá khứ, bởi trong đó nó chứa đựng rất nhiều cảm xúc. Từ nỗi nhớ quê, nhớ người thân, nhớ một thuở hàn vi, nhớ lại quãng đời thơ ấu…Tất cả những điều trên tạo nên một chất dẫn sánh đặc và cô đọng mà cả khoảng trời từ đó cho về sau không thể bắt gặp được. Nên chăng người ta lưu luyến, trở trăn rồi thèm khát một thứ mà mình đã mất đi để rồi kiếm tìm, rồi tranh luận. Mục đích cũng chỉ giảm nỗi nhớ nhung kia thôi và cũng làm nguôi ngoai cho mình chút đỉnh.</div><div><br></div><div>Tô mỳ sau này không còn thơm mùi dầu phộng trên lá mỳ nữa, nó đồng nghĩa với sự mất đi cái hương vị ban đầu. Cũng như sự dễ dàng có được một tô mỳ Quảng hôm nay nó khác với cái ngày xa xưa ấy. Ngày đó tô mỳ chỉ có trên mâm giỗ. Tôi nhớ như in cái cảnh ăn tô mỳ đám giỗ thuở nhỏ. Vì để lâu nên nước nhun nó thấm vô mỳ, tôi ăn mà nó ớn chi đâu. Muốn xin tí nước nhưn chan vô để húp, nhưng mà khi ấy mình còn nhỏ quá, lại rụt rè không dám nói nên đành bấm bụng ăn cho xong.</div><div> Nói đến cái cảnh “húp, lua”, đây là hai từ để diễn tả cho hành động ăn mỳ của người Quảng. Ăn mỳ phải húp nước nhưn cái rột, hay ăn phải lua thật nhiều vào mới thấy ngon. Kiểu vội vã hay vì cơ hàn quá mà tạo nên cảnh đó? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ ngày đó vì có thói quen này mà mẹ kế tôi nhắc nhở. Bà nói với tôi rằng không nên ăn như vậy! Ăn uống phải từ tốn, nếu có muốn húp cái nước nhưn kia cũng phải thật nhẹ nhàng, đừng tạo ra âm thanh khiến người khác chê cười. Tôi bây giờ vẫn nhớ lời dạy đó suốt. Bởi nó cũng nằm trong hành trang từ khi tôi bước chân ướt chân ráo vào đời.</div><div><br></div><div>Ăn mỳ Quảng nhớ đừng ăn chén. Ăn vậy sẽ mất ngon. Tôi không biết tại sao vẫn có vài đám tiệc người ta lại ăn mỳ Quảng bằng chén nữa. Nhưng rõ ràng là nó rất bất tiện vô cùng. Trong tô mỳ ngoài rau sống ăn kèm thì còn có bánh tráng, nếu quán thì có bánh phồng tôm. Nhưng bánh tráng vẫn hay hơn, vì bánh tráng vẫn là một phần hồn cốt của xứ Quảng, chưa kể đến trong đó có sự béo ngậy của hạt mè và mùi thơm của bột gạo nữa. Thế nên với một cái chén bé xíu thì không dàn trải hết những thứ cần phải chứa đựng trong một tô mỳ. Nên chăng khi ăn bằng chén sẽ mất ngon đi, mất cái dân dã rất đặc trưng của mỳ Quảng. Thay vào đó ăn bằng sự khiêm cung rón rén. Mà nói rồi: Ăn mỳ Quảng phải húp và lua mới ngon. Phải thấy sự sồn sột, ồn ào, kiểu như "nam thực như Hổ" mới sảng khoái, đã đời.</div><div><br></div><div>Thật sự mà nói thì ăn mỳ Quảng phải có thiếu sót mới ngon. Bởi trong những thiếu sót kia chính là sự chứa đựng ấp ủ bấy lâu. Người Quảng ngay cả món ăn thuần chất của mình họ vẫn cứ ấm ức. Tại vì sao? Vì trong đó nó chứa đựng những nỗi niềm, sâu lắng có, hời hợt có, đắng, chát, chua, cay, ngọt, bùi gì cũng gởi trọn vào tô Mỳ Quảng. Nên chăng, ai cũng muốn nó phải đậm đà theo cách riêng của mình.</div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-91608374340116038932022-02-07T01:24:00.001-08:002022-02-07T01:24:10.550-08:00Thánh Gióng nước bạn<div>Hôm nay mùng 6 Tết, ngày hội đền</div><div>THÁNH GIÓNG!</div><div><br></div><div><br></div><div>Sang Đức được một năm, sau nhiều nỗ lực, vốn tiếng Đức cũng tạm đủ để đôi co với tây. Tuy nhiên gặp những ca khó vẫn phải nhờ đến phiên dịch. Còn nhớ lần đó mình bị mọc một cái mụn to tổ bố ngay giữa háng, đau đến mức đi lại như các mẹ mới sinh em bé. Mình cùng anh phiên dịch đến trạm xá xí nghiệp. Bà bác sĩ chỉ đạo cho con bé y tá trông còn rất trẻ ( da trắng như tuyết, tóc đẹp như râu ngô) làm công tác tiền tiểu phẫu:(dọn dẹp vệ sinh). Nó dùng băng dính treo ngược thằng bé nhà mình lên rồi tay lăm lăm cái xi lanh ( chắc là thuốc tê). Miệng nó cứ cười tủm tỉm, mình hỏi : mày cười cái gì ? Nó bảo : của mày chỉ bằng của em trai tao. Em mày mấy tuổi, nó bảo: em tao 8 tuổi. Điên tiết, mình vẫy tay gọi anh phiên dịch lại gần và bảo: anh dịch hộ em một phát. Anh bảo nó là nước tao là quê hương của Thánh gióng đấy ! Mọi cái đều bé nhưng khi cần chỉ vươn vai một cái là thành to đùng. Anh phiên dịch vừa cười ngặt nghẽo vừa dịch cho nó nghe. Con bé cười khanh khách rồi bảo mình: mày thử vươn vai tao xem nào !. Mình chỉ vào đống băng dính và cái xi lanh trên tay nó ý bảo rằng lúc này không thể. Mình bảo: để hôm nào hết đau tao vươn vai cho mà xem. Sau vài lần được nó thay băng rất dịu dàng theo phương pháp : dùng bổ mắt để giảm đau. một tháng sau thì khỏi hẳn. Để tỏ lòng biết ơn, mình tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho một thằng cha vơ chú véo nào đấy chẳng biết mặt và cũng chẳng biết tên.Tất nhiên con bé y tá ấy là khách mời quan trọng nhất. Bữa tiệc diễn ra trong không khí thắm tình đoàn kết hữu nghị, đúng với tinh thần hợp tác quốc tế cao cả. Bữa tiệc cũng đủ nem rán, bia và có cả một chai napoleon. Được cái con bé rất có trách nhiệm, dù đã bung biêng vẫn không quên trải nghiệm quy trình " vươn vai" của mình. chẳng biết nó dựa vào cơ sở dữ liệu nào và đo đạc ra sao mà trước khi ra về lại chốt một câu xanh rờn, nghe không hữu nghị tí nào: THÁNH GIÓNG nước mày vẫn bé hơn THÁNH GIÓNG nước tao !</div><div>Bố khỉ ! Chẳng lẽ tao bị bọn giặc Ân nó lừa ?</div><div> </div><div>(St. Ký ức Cộng hòa dân chủ Đức)</div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-11923930967864764322021-06-25T18:58:00.004-07:002021-06-25T18:58:44.132-07:00Từ Nguyên một số vật dụng mang dưới chân<p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Tác giả: An Chi</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">Đăng trên Thanh Niên Chủ Nhật 15.11.2020</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjroFM3AMJ6lfPsMQHcMhRbIPaRMWpIzmuybngXKaGQjtrNHTZVI3cTXCkDlPysYl6EJ2OQ33KbRoRTXe4zJMy0yKquzrZZiwaXFGbVw2uHLWS_3HM6Dt2FyZEK83oWHrPVuzhLmqooXg8/s792/Guoc.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjroFM3AMJ6lfPsMQHcMhRbIPaRMWpIzmuybngXKaGQjtrNHTZVI3cTXCkDlPysYl6EJ2OQ33KbRoRTXe4zJMy0yKquzrZZiwaXFGbVw2uHLWS_3HM6Dt2FyZEK83oWHrPVuzhLmqooXg8/w494-h640/Guoc.jpg" width="494" /></a><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxnJxK2jC-13nApKgtoefVPeAi5-LOPsJbTEanA-fz92zTXJHLqIawv6Z9bfmjo0pf9tiKc9JzgGf-mC9LdBcIuV0vngHGCbEmuy-DrTixFnl0zT_AnxbVG3oBbsle_rkCQGw5zPS9q9E/s792/Guoc1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjxnJxK2jC-13nApKgtoefVPeAi5-LOPsJbTEanA-fz92zTXJHLqIawv6Z9bfmjo0pf9tiKc9JzgGf-mC9LdBcIuV0vngHGCbEmuy-DrTixFnl0zT_AnxbVG3oBbsle_rkCQGw5zPS9q9E/w494-h640/Guoc1.jpg" width="494" /></a></div><br /><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiTT5Me3p9-PTcmr82Mnwpz_c_JRwhrBtjrJa4DvINfvtddNI7dyJ0Br8a-GBG1xa8DSileOUXVIckgYcoMKJc_IhuhHsgchTE6doU_sCa2XupPZU1WyDqBYMdk5kxRMTLQC6ySYKP-d6Y/s792/Guoc2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiTT5Me3p9-PTcmr82Mnwpz_c_JRwhrBtjrJa4DvINfvtddNI7dyJ0Br8a-GBG1xa8DSileOUXVIckgYcoMKJc_IhuhHsgchTE6doU_sCa2XupPZU1WyDqBYMdk5kxRMTLQC6ySYKP-d6Y/w494-h640/Guoc2.jpg" width="494" /></a></div></div><br /> <p></p>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-15299790106340080712021-06-24T18:04:00.004-07:002021-06-24T18:04:32.950-07:00Về thành ngữ Quý làm Cam Chịu<div>Tác giả: An Chi</div> Đã đăng trên Thanh niên ngày Chúa nhựt 20-6-2021.<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEje3KQzCMwpI_B-h2VwtvvhsCSYQ1jpslRnIDVYRy5YXJWbQPp3J4nXl2xizxOVHeTLrMFtquNJxxVUC7Ok9ekgiAuqnVtoJ4r5e640BlCm-qwQ40wp33ON9V3HMT70TWOzpt6Mawi4pvk/s792/quit-cam.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEje3KQzCMwpI_B-h2VwtvvhsCSYQ1jpslRnIDVYRy5YXJWbQPp3J4nXl2xizxOVHeTLrMFtquNJxxVUC7Ok9ekgiAuqnVtoJ4r5e640BlCm-qwQ40wp33ON9V3HMT70TWOzpt6Mawi4pvk/w494-h640/quit-cam.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjnd3ooBPpWbbdkXU5mDF6GMdxfcPa8jhSOktpZcEcPd8DEZvUEnuqjNLsqhWWyNGfVKwp4OJR1MXCQxhnpipCt9O354mIi1Ik4UzMmfeo7cJzG-EniYDhzLQFPTOIw-VNbU8DYHo_17M4/s792/quit-cam1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjnd3ooBPpWbbdkXU5mDF6GMdxfcPa8jhSOktpZcEcPd8DEZvUEnuqjNLsqhWWyNGfVKwp4OJR1MXCQxhnpipCt9O354mIi1Ik4UzMmfeo7cJzG-EniYDhzLQFPTOIw-VNbU8DYHo_17M4/w494-h640/quit-cam1.jpg" width="494" /></a></div><br /><div><br /></div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-16126263666620090092021-06-20T20:05:00.004-07:002021-06-20T20:05:20.578-07:00Từ Khuya Khoắt<div>Tác giả: An Chi</div>Đã đăng trên thanh niên chủ nhật ngày 06-12-2020<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgREiDdLqtZvCrwQNEZBA8LMzUIiMwILKZrSmbaJlNoUEi3_Gi1p0kkHr1WPVw7wnhfRHj2yphwoB_7642ezEYUbzpicL8I9WegdhVz0tMUJLSfu_7JpC8Rdglc-TO4pqWtFLNrWUGmeU8/s792/Khuya-khoat-1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgREiDdLqtZvCrwQNEZBA8LMzUIiMwILKZrSmbaJlNoUEi3_Gi1p0kkHr1WPVw7wnhfRHj2yphwoB_7642ezEYUbzpicL8I9WegdhVz0tMUJLSfu_7JpC8Rdglc-TO4pqWtFLNrWUGmeU8/w494-h640/Khuya-khoat-1.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjtRI663UFGJ8FlH_FZRXWF0GQH4Jjgo-q4tGkMY5ZMB_m_0BXmGoA_p0wFizADxnRzYyucxFyBweJ7BFwwlx71wdMvTIaDK-cyWnaQsl_AGrseBSBWXa0oQBxpfkP9z3_XxsOr94PErO0/s792/Khuya-khoat-2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjtRI663UFGJ8FlH_FZRXWF0GQH4Jjgo-q4tGkMY5ZMB_m_0BXmGoA_p0wFizADxnRzYyucxFyBweJ7BFwwlx71wdMvTIaDK-cyWnaQsl_AGrseBSBWXa0oQBxpfkP9z3_XxsOr94PErO0/w494-h640/Khuya-khoat-2.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhmu-pKS6k4ThKdMOEvz5-Il08HRPNlQglrxwyuLA9qBf5mxShLqP-zSPO68h2uFDT_bh5Rcf44-HsDKf69TjP7EOixiytQm1KdO2HvhYKNOpArIDu4eUpTXv9o9JRQluXiRy8BCJqAr4w/s792/Khuya-khoat-3.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhmu-pKS6k4ThKdMOEvz5-Il08HRPNlQglrxwyuLA9qBf5mxShLqP-zSPO68h2uFDT_bh5Rcf44-HsDKf69TjP7EOixiytQm1KdO2HvhYKNOpArIDu4eUpTXv9o9JRQluXiRy8BCJqAr4w/w494-h640/Khuya-khoat-3.jpg" width="494" /></a></div><br /><div><br /></div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-4691343892517223892021-06-15T18:43:00.007-07:002021-06-15T18:43:49.179-07:00Tai vách mạch gì?<br /><br />Tác giả: An Chi<br /><br />Đã đăng trên Thanh Niên Chủ Nhật 17-1-2021.<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhIcflsvKz6drgDPYwL0VZSjZfPzSooV7hVpjZkJmBGSIXMhkPdxBcSMYw_4frZ_IobrhG6Hmro0GQMFyOsV4U3QMtS9kQJvJoY44KPCEKGcRiFj1gW_n6A2NVhmkK0ojumrEYrI9HM62Q/s792/taivach.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhIcflsvKz6drgDPYwL0VZSjZfPzSooV7hVpjZkJmBGSIXMhkPdxBcSMYw_4frZ_IobrhG6Hmro0GQMFyOsV4U3QMtS9kQJvJoY44KPCEKGcRiFj1gW_n6A2NVhmkK0ojumrEYrI9HM62Q/w494-h640/taivach.jpg" width="494" /></a></div><br /><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg16SY4rLbqh7xe7tRkxa-rLlhL3eIoFK_qXrzBKslu1OsdG-nzTCGhSEDav_gC_Ml43kjdG22Kih8XO3nRwCA7gmgb8l33E8pGFFzwI_ytSOHc-WPJ1vR2yO_CdgmbSZJIKLU_i5HWnG8/s792/taivach1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg16SY4rLbqh7xe7tRkxa-rLlhL3eIoFK_qXrzBKslu1OsdG-nzTCGhSEDav_gC_Ml43kjdG22Kih8XO3nRwCA7gmgb8l33E8pGFFzwI_ytSOHc-WPJ1vR2yO_CdgmbSZJIKLU_i5HWnG8/w494-h640/taivach1.jpg" width="494" /></a><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg16SY4rLbqh7xe7tRkxa-rLlhL3eIoFK_qXrzBKslu1OsdG-nzTCGhSEDav_gC_Ml43kjdG22Kih8XO3nRwCA7gmgb8l33E8pGFFzwI_ytSOHc-WPJ1vR2yO_CdgmbSZJIKLU_i5HWnG8/s792/taivach1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiBHGwQkB3P_yPOLuNZJpDDQxePLPjbig9xxZhHc4EELFNnyELpJ4OWXPWF-BF_S4eLlSMS0ZxbSOWTqQX1Gm6Y0ULjfOof5ykepqD0rBOIxpPGGHeH9BbOmc5jPnUN4FEEZUPpad8kRkM/s792/taivach2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiBHGwQkB3P_yPOLuNZJpDDQxePLPjbig9xxZhHc4EELFNnyELpJ4OWXPWF-BF_S4eLlSMS0ZxbSOWTqQX1Gm6Y0ULjfOof5ykepqD0rBOIxpPGGHeH9BbOmc5jPnUN4FEEZUPpad8kRkM/w494-h640/taivach2.jpg" width="494" /></a></div></div><br /><div><br /></div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-34440634038028039742021-06-14T17:52:00.002-07:002021-06-14T17:52:16.786-07:00 ĐỒ BÀNH là đồ gì? <br /><br />Tác giả: An Chi<br /><br /> (Đã đăng trên Thanh niên ngày Chủ nhật 11-4-2021).<div><br /> Đồ bành là đồ gì? Trang Giày Secondhand. Com cho biết:<br />“Đồ bành hay hàng thùng thật ra đều là tên gọi khác của đồ si (nói tắt của second hand – AC), đồ siđa hay đồ secondhand, nhưng tùy vào mỗi vùng miền khác nhau mà có những tên gọi khác. Đồ bành thì được sử dụng phổ biến ở khu vực miền Trung như là Đà Nẵng, Huế, Hội An, Quảng Nam, Quảng Ngãi…”<br />Trang Top 1 2 3 bí mật Tín đồ hàng si giải thích:<br /> “Các mặt hàng sản phẩm “đồ bành” cực kì đa dạng từ hàng quần áo đồ bành dành cho người lớn cả nam nữ đến các loại phụ kiện đồ bành, túi xách đồ bành, giày dép đồ bành, thắt lưng đồ bành, đồng hồ đồ bành, kính mát đồ bành,… Thậm chí có cả những loại mặt hàng quần áo, đồ chơi dành cho trẻ em cũng được gọi là đồ bành.”<br />Rắc rối là ở từ bành. Tại sao gọi là đồ bành? Trang Giày Secondhand. Com giải thích:<br /> “Khi được hỏi về cách gọi này ở miền Trung, những người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành hàng này lý giải, cách gọi này xuất phát từ cách đóng gói của loại hàng này, vì những đồ này được đóng gói thành những kiện lớn, những bao to và nặng, theo tiếng địa phương thì gọi đây là những “bành”, nên từ đó “đồ bành” bắt đầu được xuất hiện.”<br /> Trang Top 1 2 3 bí mật Tín đồ hàng si thì cho biết:<br /> Theo các chuyên gia phân tích Tindohangsi.vn thì cũng từ cách đóng gói của các kiện hàng thành các khối to, lớn, nặng ký. Tại nhiều nơi ở các tỉnh miền Trung như Đà Nẵng, Huế… thì người ta gọi các khối hàng lớn này chính là hàng đóng thành từng “bành”. Từ đó từ “đồ bành” ra đời và được sử dụng thường xuyên ở các tỉnh miền Trung.”<br /> Theo trang Tin tức Huế thì:<br /> “Không biết từ đồ bành xuất hiện khi nào, nhưng từ những năm 90 của thế kỷ trước, hàng loạt cửa hàng bán đồ bành tại đường Mai Thúc Loan đã bán mặt hàng này. Được hỏi vì sao gọi là “đồ bành”, chị Hoa – người có thâm niên trong buôn bán đồ bành giải thích, ‘có lẽ do hàng đóng thành từng bành lớn nên người ta mới gọi là đồ bành’ […]”.<br /> Cả ba cách giải thích trên đều hoàn toàn đúng. Bành là danh từ từng một thời thông dụng, đặc biệt tại Nam Kỳ. Nhưng nó không được thu nhận vào những quyển từ điển quan trọng như Việt Nam tự điển của Lê Văn Đức hoặc Từ điển tiếng Việt 2020 của Trung tâm Từ điển học do Hoàng Phê chủ biên. Tự-điển Việt-nam của Ban Tu thư Khai trí thì ghi nhận gọn lỏn: “Bành. Bao lớn: Bành vải, bành sợi.” Đây là một từ Việt gốc Pháp, bắt nguồn ở danh từ balle. Balle ở đây không phải quả bóng, cũng không phải viên đạn, mà được Le Grand Robert giảng là “gros paquet de marchandises généralement enveloppé de toile et lié de cordes”, nghĩa là “gói hàng to thường bọc bằng vải bố và buộc bằng dây”. Tầm-nguyên tự-điển Việt-nam của Lê Ngọc Trụ ghi nhận: “bành (balle Pháp) Kiện hàng to.” Phương ngữ Nam Bộ có ngữ đoạn vị từ rả bành (rả dấu hỏi) vốn dùng để chỉ hành động “tháo dỡ những kiện hàng (bành hàng)”, về sau bị hiểu lệch đi thành “tan rã, không còn nguyên vẹn nữa”, nên viết thành rã bành (rã dấu ngã) một phần cũng vì bị cho là hình thức rút ngắn của rã bành tô.<br /> Cứ như những gì đã trình bày thì từ bành từng một thời thông dụng, ít nhất là tại Nam Kỳ, tưởng chừng như đã chết, lại đang hồi sinh với những đồ bành của các nhà kinh doanh và giới tiêu thụ và đang thông dụng tại một số tỉnh miền Trung như đã nói ở trên.</div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-83331354484889814072021-06-13T20:05:00.003-07:002021-06-13T20:05:25.093-07:00Ai đem rượu vang vào Việt Nam? tác giả: An Chi<br/>
(Đã đăng trên Thanh niên ngày Chủ nhật 25-4-2021).<br/>
<p> </p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgTY0ekZB_sWNxVC5hMaTChn_tsNdGs93v4NTW5Xo7T6hUqTu289NczzA3bC44fsO6RElAFbREoXRLSUbU3g_4iSa0UmEM7uUugb-UjNQ97p8RcY38bZJqrWOdJGNRwDeDO0itdBt4iyzs/s792/vang.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgTY0ekZB_sWNxVC5hMaTChn_tsNdGs93v4NTW5Xo7T6hUqTu289NczzA3bC44fsO6RElAFbREoXRLSUbU3g_4iSa0UmEM7uUugb-UjNQ97p8RcY38bZJqrWOdJGNRwDeDO0itdBt4iyzs/w494-h640/vang.jpg" width="494" /></a></div><br />div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEioi2Zmoq9pzngRI4wiMAZgkwiN5biiYEfsb93CcA-k7Nnzcio3VLRp0E2KTWg0nJIY_7UHfB5uBJO7UmilbUf3BnOg25CtnBV_Z5IgdTQV_4-FlrC5eiH00pb3atkdSVi12Xx2p9aKiIU/s792/vang2.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEioi2Zmoq9pzngRI4wiMAZgkwiN5biiYEfsb93CcA-k7Nnzcio3VLRp0E2KTWg0nJIY_7UHfB5uBJO7UmilbUf3BnOg25CtnBV_Z5IgdTQV_4-FlrC5eiH00pb3atkdSVi12Xx2p9aKiIU/w494-h640/vang2.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8YOqJYTdgfh46hPc-MTR5em77rxB9L1_xXsdFhWVGsm896046Exmz7tMhnqlt6GYK2gNe5djdFJh4BZeUXB-EdcYOeHLk-Nd6nAge401ZAsVX0Z5jmiFpoiDucicyekSGnw5VswswF1Q/s792/vang+3.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8YOqJYTdgfh46hPc-MTR5em77rxB9L1_xXsdFhWVGsm896046Exmz7tMhnqlt6GYK2gNe5djdFJh4BZeUXB-EdcYOeHLk-Nd6nAge401ZAsVX0Z5jmiFpoiDucicyekSGnw5VswswF1Q/w494-h640/vang+3.jpg" width="494" /></a></div><br /><p></p>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-38416283885234689972021-06-11T17:37:00.003-07:002021-06-11T17:37:26.725-07:00Bao bố không phải là động từ - AN Chi Tác giả: An Chi:Đã đăng trên Thanh nhiên ngày Chủ nhật 9-4-2021. Tôi lấy nhan đề là "Bao bố không phải là động từ" nhưng biên tập viên sửa thành "Bao bố không dùng để vây ráp". Có chứ. Các bạn cứ đọc thử xem.<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgMnvhFGkDpB_AzXO2_Mc33EmM7z8PFBmHCEu2DKrOKfhTZ-4KLewUe0SleFDfSfwd0o44B0LeO6OdYV9U7JdincZjrCY3ap0oxjmFTJLb1Eh-zn9zjiIjNmbaKI0nKgPdw6UkLmmdIDNQ/s792/baobo.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgMnvhFGkDpB_AzXO2_Mc33EmM7z8PFBmHCEu2DKrOKfhTZ-4KLewUe0SleFDfSfwd0o44B0LeO6OdYV9U7JdincZjrCY3ap0oxjmFTJLb1Eh-zn9zjiIjNmbaKI0nKgPdw6UkLmmdIDNQ/w494-h640/baobo.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg77HtaMqroeoiu127ygx6nXYaMVbN0mj1mX_DrCobBWGFEcmcGYDgzyp6VTkG8Mbp_HX-5VtJ06hZePIWvKhUeXP1-DJtDqXlI4SBOooiyf8BfAO-dcXbq1UuP7Ll-H2MTYyoKa3owx4U/s792/baobo1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg77HtaMqroeoiu127ygx6nXYaMVbN0mj1mX_DrCobBWGFEcmcGYDgzyp6VTkG8Mbp_HX-5VtJ06hZePIWvKhUeXP1-DJtDqXlI4SBOooiyf8BfAO-dcXbq1UuP7Ll-H2MTYyoKa3owx4U/w494-h640/baobo1.jpg" width="494" /></a></div><br /><div><br /></div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-74118370497706329472021-06-10T17:59:00.000-07:002021-06-10T17:59:05.047-07:00BÍ KÍP hay BÍ KIẾP?<p> <span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">BÍ KÍP hay BÍ KIẾP? (Đã đăng trên Thanh niên ngày Chủ nhật 23-5-2021).</span></p><p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Tác giả: An Chi</span></p><p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Quan điểm của học giả An Chi về từ nguyên với lý luận rõ ràng logic được đông đảo người độc công nhận</span></p><p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEisA0yvOLca2p7e3gAP9E3XT7yN8NklsFM0TTaKYIybWndl0Yi7Yzeco60XjZrrKV52FiMu1nzUQL2Nhd-RRq2PWBFsbV-B08NC8OagcM8uQMEhCeikxcA-xy4kJodmu_qQubquXMgj5j4/s792/bikip-1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEisA0yvOLca2p7e3gAP9E3XT7yN8NklsFM0TTaKYIybWndl0Yi7Yzeco60XjZrrKV52FiMu1nzUQL2Nhd-RRq2PWBFsbV-B08NC8OagcM8uQMEhCeikxcA-xy4kJodmu_qQubquXMgj5j4/w494-h640/bikip-1.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiIIXzlq5TtyjxXmvSfkqGLYOZIv1Rb1NPjjdm17eP3zzoQh3G450LOXb87rWNnSHp_uXp3PwJs7y7ho9hWTYclM5x9Qh4woAUlUDquq74o5-C9D4oGjBqHRFGVCx7ryOElsm3vj6UJbWs/s792/bikip-2.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiIIXzlq5TtyjxXmvSfkqGLYOZIv1Rb1NPjjdm17eP3zzoQh3G450LOXb87rWNnSHp_uXp3PwJs7y7ho9hWTYclM5x9Qh4woAUlUDquq74o5-C9D4oGjBqHRFGVCx7ryOElsm3vj6UJbWs/w494-h640/bikip-2.jpg" width="494" /></a></div><br /><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;"><br /></span><p></p>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-83584569262441579222021-06-09T19:39:00.002-07:002021-06-09T20:20:43.318-07:00Từ Nguyên của Đất - Đá<p> Tác giả: An Chi</p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8XvqBXdiED_g_UeBmAWtjpZBmhzYk_sXnPK-fOiuacKSWS1xPQEKhiT4a9LVfjNyXw6tUWfOoaGil-4jhX8osDiyXBMuD6fVgWcn7muOeX9yzXRw8EzHdXaVIkS2WFCNFi45TXMaVd50/s792/dat.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi8XvqBXdiED_g_UeBmAWtjpZBmhzYk_sXnPK-fOiuacKSWS1xPQEKhiT4a9LVfjNyXw6tUWfOoaGil-4jhX8osDiyXBMuD6fVgWcn7muOeX9yzXRw8EzHdXaVIkS2WFCNFi45TXMaVd50/w494-h640/dat.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi43kaQgn3Jhm1tUolQTX9is_GOoH5HZXnuPv7ijvLrSLgPALVwPG4wWlDsy7BongKaenESPf-Yn_wjiq2w8CrLn7Os_oAlRjRISoCx8n2IfuHJC-2FsDlujfCJaLBLPW_kYGLdvY76jIs/s792/dat1.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi43kaQgn3Jhm1tUolQTX9is_GOoH5HZXnuPv7ijvLrSLgPALVwPG4wWlDsy7BongKaenESPf-Yn_wjiq2w8CrLn7Os_oAlRjRISoCx8n2IfuHJC-2FsDlujfCJaLBLPW_kYGLdvY76jIs/w494-h640/dat1.jpg" width="494" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQ1gve7eDOkfWPAkU3mNo6rI95ITXjozMi2zn9RDH1Err5uwRdCT-Tgwkrxblrum7qS6RpE_Qdo1Dy5i7fk3WtCLd6mwgCxtv8NnjVZtJWZ7zuPSIUpQWTE5EC6Sbhbqv3IJ-Wctlwzw0/s792/dat2.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="792" data-original-width="612" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQ1gve7eDOkfWPAkU3mNo6rI95ITXjozMi2zn9RDH1Err5uwRdCT-Tgwkrxblrum7qS6RpE_Qdo1Dy5i7fk3WtCLd6mwgCxtv8NnjVZtJWZ7zuPSIUpQWTE5EC6Sbhbqv3IJ-Wctlwzw0/w494-h640/dat2.jpg" width="494" /></a></div><br /><p><br /></p>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-55246071308616238862021-06-09T01:56:00.008-07:002021-06-09T01:56:59.839-07:00Cách từ chối khi bị hỏi vay tiền<br /><br /> Khi bị hỏi vay tiền, có nhiều trường hợp bạn không muốn làm mất lòng người kia nhưng cũng không muốn cho họ vay một đồng nào.<br /><br />Tami Claytor, giám đốc trung tâm tư vấn tài chính có trụ sở tại New York nhận định: "Điều đáng tiếc là việc vay tiền luôn gây ra cảm giác không thoải mái cho cả hai bên. Người đi vay thì cảm thấy xấu hổ bởi tiền bạc gắn liền với giá trị bản thân mỗi người". Do đó, trong trường hợp không muốn cho vay, Claytor khuyên bạn vẫn nên thể hiện sự đồng cảm với đối phương và hoàn cảnh khó khăn mà họ đang gặp phải<span><a name='more'></a></span>.<br /><br />Theo Claytor, tiếp theo, hãy đưa ra lời xin lỗi và giải thích rằng bạn mong muốn giúp đối phương, tuy nhiên lúc này bạn không thể. Sau đó, bạn giải thích đơn giản lý do tại sao mình không giúp đỡ họ được, đừng kể lể dài dòng. Cuối cùng, bạn có thể tư vấn cho họ những giải pháp bạn cho là phù hợp, hoặc đơn giản là chúc họ may mắn.<br /><br />Trong trường hợp bạn có tiền nhưng không muốn cho vay, hãy cứ thành thật. Claytor khuyên: "Hãy nói với người ấy rằng bạn có nguyên tắc không cho bất cứ ai vay tiền vì bạn không muốn có bất kỳ cảm giác khó chịu, không thoải mái nào giữa hai người".<br /><br />Trong trường hợp người đó từng vay tiền và chưa trả lại, Claytor cho biết, bạn có thể nhắc lại chuyện đó cho họ với thái độ nhẹ nhàng, không thô lỗ và cay độc. "Bạn có thể nhẹ nhàng nói rằng không muốn họ mắc nợ nhiều hơn. Thêm một lưu ý nữa là đừng chủ động hỏi họ tại sao cần vay tiền. Việc đặt ra câu hỏi như vậy có thể khiến người hỏi vay càng thêm bối rối. Hãy để họ tự chủ động chia sẻ thông tin", chuyên gia tài chính nói. Điều quan trọng là phải đối xử khéo léo, nhẹ nhàng với người hỏi vay, đừng khiến họ có cảm giác tồi tệ hơn và ghét bạn vì đã không cho họ mượn tiền.<br /><br />Jodi RR Smith, chủ tịch trung tâm tài chính Mannersmith Etiquette Consulting có trụ sở tại Marblehead, Massachusetts, nhấn mạnh, bạn cần nhớ rằng đây là tiền của bạn và người khác đang hỏi vay: "Bạn không bắt buộc phải đưa ra lời giải thích tại sao không thể cho vay. Hãy nói đơn giản thôi: Tôi biết đây là một thời gian khó khăn và tôi rất tiếc vì tôi không thể giúp được gì". Dù bạn không giúp được đối phương về tiền bạc, bạn cũng có thể giúp họ theo các cách khác nhau, ví dụ giới thiệu công việc, làm cầu nối với các tổ chức tín dụng, ngân hàng...<br /><br />Trong trường hợp bạn thấy áy náy mãi vì đã không cho người kia vay tiền, hãy hiểu rằng vấn đề nằm ở phía đối phương, không phải ở bạn (ví dụ họ có tiền sử thiếu sòng phẳng và khiến bạn ái ngại không muốn cho vay).<br /><br />Dù mối quan hệ giữa hai người thân thiết đến đâu, bạn cũng không phải là ngân hàng cá nhân của họ. Hãy giữ vững lập trường và tin tưởng vào quyết định mà mình đã đưa ra sau cùng.<br /><br /><br /><br />Thùy Linh (Theo Gobankingrates)<span><!--more--></span>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-80250795297171597742020-07-15T20:40:00.000-07:002020-07-15T20:40:48.648-07:009 Phương pháp rèn luyện tư duy<div>Đôi lúc bạn cảm thấy đầu óc trống rỗng, tư duy trì trệ và dường như bất lực trước các vấn đề, điều đó không phải do khả năng tư duy bị giới hạn mà là do bạn chưa biết cách làm cho nó trở nên sắc bén hơn. Hãy tham khảo 9 gợi ý sau đây:</div><div><br /></div><div><b>1. Chọn thời gian phù hợp</b></div><div><br /></div><div>Đa số người lớn tuổi thường suy nghĩ sáng suốt hơn vào buổi sáng, trong khi những người trẻ lại thường minh mẫn hơn vào buổi chiều. Do đó, hãy cố gắng tìm ra những "khoảnh khắc vàng" của bộ não và để dành chúng cho những công việc đòi hỏi tư duy nhiều nhất. Hãy dành một thời gian tối thiểu trong ngày cho việc rèn luyện cơ thể. Bạn sẽ thấy điều này không vô ích.</div><div><b><br /></b></div><div><b>2. Viết ra những gì chợt đến trong đầu</b></div><div><br /></div><div>Luôn luôn mang theo sổ và bút, hoặc bất cứ phương tiện nào giúp bạn ghi lại những gì nhìn thấy, nghe thấy mà bạn cho là quan trọng hoặc những ý tưởng chợt đến. Hơn 99% những điều này có thể là vô dụng, nhưng 1% còn lại sẽ khiến bạn trở thành thiên tài. Và bạn sẽ không thể nhớ được chúng nếu không ghi lại.</div><div><b><br /></b></div><div><b>3. Xây dựng kiến thức mới trên nền tảng những gì đã có</b></div><div><br /></div><div>Mỗi khi nhận được những thông tin mới, hãy liên hệ chúng với những gì bạn đã biết. Đó là phương pháp tối ưu khiến cho những kiến thức mới không bị rơi rụng và những hiểu biết đã có không bị lạc hậu.</div><div><b><br /></b></div><div><b>4. Luôn luôn thực hành</b></div><div><br /></div><div>Một nghiên cứu do Viện nghiên cứu lão khoa Mỹ tiến hành cho thấy, việc thực hành thường xuyên trên một số lĩnh vực đã khiến khả năng nhận thức và trí nhớ ở những người 70 tuổi làm việc tốt hơn lúc họ 60. Vì vậy, hãy thường xuyên thực hành kiến thức của mình từ khi bạn còn trẻ.</div><div><b><br /></b></div><div><b>5. Kết bạn với những người thông minh</b></div><div><br /></div><div>Đừng bao giờ bỏ qua cơ hội kết bạn với những người có khả năng tư duy cao hơn bạn. Quan sát cách họ giải quyết vấn đề và suy nghĩ về điều đó, bạn sẽ rút ra cho mình được nhiều kinh nghiệm.</div><div><br /></div><div><b>6. Học cách tập trung</b></div><div><br /></div><div>Bạn đã bao giờ đột nhiên quên tên một người chỉ sau khi gặp anh ta vài phút? Vấn đề không phải trí nhớ mà là khả năng tập trung. Khi tiếp xúc với kiến thức mới hoặc bắt đầu một công việc trí tuệ, hãy cố gắng gạt bỏ ra khỏi đầu mọi vấn đề khác không liên quan. Nếu cảm thấy khó thực hiện, hãy tạo ra một môi trường thuận lợi: Đóng cửa phòng, tắt điện thoại, yêu cầu người khác không làm phiền..</div><div><br /></div><div><b>7. Thư giãn</b></div><div><br /></div><div>Một trong những biện pháp thư giãn tốt nhất cho những người làm việc trí tuệ là nghe nhạc Mozart. Nhiều nghiên cứu đã chứng minh âm nhạc của ông vừa có tác dụng thư giãn, giảm stress, vừa kích thích sự hình thành mối liên hệ phức hợp giữa các phần của não. Khả năng trao đổi thông tin trong não nhờ vậy trở nên hiệu quả hơn và tốc độ tư duy sẽ nhanh hơn.</div><div><br /></div><div><b>8. Thử thách bản thân ở những lĩnh vực mới</b></div><div><br /></div><div>Khi gần cuối đời, họa sĩ theo trường phái ấn tượng nổi tiếng Henri Matisse đã chuyển từ việc sáng tác bằng cọ sang dùng kéo. Nhiều tác phẩm tranh cắt giấy của ông ra đời trong thời gian này đã trở thành kiệt tác nhờ có được phong cách thể hiện mới mẻ đến không ngờ.</div><div><br /></div><div>Bài học rút ra là đừng bao giờ ỷ lại vào kinh nghiệm. Kinh nghiệm có thể làm cho bạn trở thành chuyên gia trong nhiều lĩnh vực nhưng cũng có thể khiến bạn trở nên cổ hủ, lạc hậu trước sự biến đổi của thời cuộc. Vì vậy, từ khi còn trẻ, hãy tìm cơ hội để thử thách khả năng ở những lĩnh vự mới và đừng ngần ngại nếu phải làm lại từ đầu.</div><div><b><br /></b></div><div><b>9. Rèn luyện cơ thể để bồi dưỡng tinh thần</b></div><div><br /></div><div>Một tinh thần minh mẫn chỉ có được trong một cơ thể khỏe mạnh. Nếu bạn đang chọn cho mình một hình thức luyện tập thì aerobic có thể là quyết định đúng đắn. Nhiều công trình nghiên cứu gần đây cho thấy aerobic có thể cải thiện đáng kể khả năng làm việc trí óc.</div><div><br /></div><div>Nguyên nhân có thể do các bài tập aerobic làm tăng lượng oxy và dưỡng chất lên não, đồng thời kích thích sản sinh một hợp chất tự nhiên là neurotrophin, vốn có tác dụng thúc đẩy các tế bào não phát triển. Vì thế, dù bận rộn, hãy dành một thời gian tối thiểu trong ngày cho việc rèn luyện cơ thể. Bạn sẽ thấy điều này không vô ích.</div>Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-11903124433710803452015-08-02T04:04:00.003-07:002015-08-02T04:04:54.357-07:00Tình yêu - phải chết tươi mới đẹp.<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Cô giáo tây dạy tôi tiếng Nga là chuyên gia về văn học Anh. Cô quý tôi vì tôi chịu khó bi bô và ít bỏ học. <br />
Mỗi tuần cô đưa mấy cuốn của Dickens, Scott.. bắt đọc, tuần sau thảo
luân. Chủ nhật thì theo cô đi xem balet, nghe Tchaijovsky. Hè nào cô
cũng đưa tôi đi lang thang khắp các bảo tàng nghệ thuật của LX và giảng
giải vè Picasso, Michelangelo...Nói chung là một phụ nữ uyên bác, thông
minh và rất đẹp.<br /> Cô cầu kỳ đến mức có lần tôi hỏi từ <span class="text_exposed_show">
tiếng Nga морщиться - nhăn mặt, cô phải nhờ 1 thầy đến làm động tác
giải nghĩa, tôi hỏi sao cô ko giảng từ này, cô nói cô sẽ phải nhăn mặt
với các cung độ khác nhau để em hiểu, và cô sẽ bị già đi vài tuổi vì mặt
sẽ có thêm nếp nhăn. Biết vậy nên học được của bọn tây bao nhiêu từ
bậy bạ - khoản này tiếng Nga phong phú gấp 100 lần tiếng Việt, tôi đều
hỏi, và cô rất khổ sở để dạy cho tôi hiểu. Sau 3 năm Cô dụ tôi viết văn.
Tôi bảo em ko có khiếu văn chương, vả lại Tổ quốc VN yêu quý đưa em
sang đây để học Vật lý về làm bom nguyên tử oánh nhau cho hoành. Cô bảo
chiến tranh là trò chơi độc ác của những kẻ tâm thần, chỉ có nghệ thuật
mới cứu rỗi được nhân loại, nhưng nếu sau này em có viết thì hãy nhớ 1
nguyên tắc rằng nếu là tình yêu thì nhân vật chính phải chết, cả 2 càng
đẹp. Ví dụ Romeo và Juliet ý. Chết tươi ko kịp giãy. Hàng trăm năm sau
nhân loại còn nhớ, còn khóc, còn tiếc, còn thương, còn gửi thư, tặng hoa
cho cô Juliet ảo đó. Không có thuốc độc thì ung thư, tai nạn xe
hơi...gì cũng được nhưng ai đó phải chết.<br /> Còn nếu Romeo và Juliet
vượt qua cản trở của 2 gia đình, lấy nhau, đẻ vài đứa con khoẻ mạnh,
thông minh, xinh đẹp. Romeo được bổ làm bí thư Thành uỷ, Juliet trở
thành Nhà giáo nhân dân và they live happyly ever after thì chó nó đọc. <br />
Tôi hút hết nửa bao thuốc, uống hết lít cafe nghe bài nhập môn văn
chương và bảo cô Juliet ơi, em đang chết vì thuốc độc của cô đây, người
em đã cứng đờ đến gần thắt lưng rồi.<br /> Tổ quốc VN của chàng có 1 nhà vật lí tồi, cả đời chẳng làm được quả bom nào và mất một Shakespear mới nhú.</span><br />
<div style="text-align: right;">
<span class="text_exposed_show"> Nguồn: facebook <a href="https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1407912582864074&set=a.1407892676199398.1073741827.100009360379458&type=1">Minh Triết</a></span></div>
</div>
Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-70419225563547598772015-07-28T12:13:00.003-07:002015-07-28T12:13:48.400-07:00Hãy nói theo cách của bạn.<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixggL3zENVuRyUnQqJMcVGa6x2KbBMRlSKTZ42Nfps0h9k-FSrvkLRrb0-fUZ4zpYCcbSflWT2TU8fuQN9dm2JnY_MJ3NbwZnF6rF1MCoUwZMNEsZQgA07XzI_8x-H7hrstUXgTA9yuJA/s1600/H%25C3%25A3y+n%25C3%25B3i+theo+c%25C3%25A1ch+c%25E1%25BB%25A7a+b%25E1%25BA%25A1n..jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixggL3zENVuRyUnQqJMcVGa6x2KbBMRlSKTZ42Nfps0h9k-FSrvkLRrb0-fUZ4zpYCcbSflWT2TU8fuQN9dm2JnY_MJ3NbwZnF6rF1MCoUwZMNEsZQgA07XzI_8x-H7hrstUXgTA9yuJA/s400/H%25C3%25A3y+n%25C3%25B3i+theo+c%25C3%25A1ch+c%25E1%25BB%25A7a+b%25E1%25BA%25A1n..jpg" width="265" /></a></div>
Hồi còn SV ở Nga, cô giáo dạy tiếng Nga quý tôi lắm, bảo<br /> - mày nói tiếng Nga như ng Nga, nhưng...<br /> - nhưng sao<br />
- mày sẽ chìm nghỉm trong đống 250 triệu ng nói tiếng Nga từ khi lọt
lòng. Hãy nói tiếng Nga bằng giọng nói, cách nghĩ của 1 ng nước ngoài,
ko phải ng Nga.<span class="text_exposed_show"><br /> - hiểu rồi<br /> Chiều vào thư viện, cùng bàn có cô năm 1. Cô hỏi<br /> - tên anh là gì<br /> - người ta gọi anh là Philosopher<br /> - ôi hay thế<br /> - anh biết tên em rồi, Lena Xinh Đẹp chứ gì<br /> - họ thì đúng, tên em là Alla cơ<br /> ( tây tên trước họ sau , bình thường bạn bè ko hỏi họ )<br /> - họ không phản ánh đúng hiện tượng<br /> - ý anh là em xấu?<br /> - em không Xinh chẳng Đẹp mà là Rất Xinh Rất Đẹp<br /> - ôi anh mấy tuổi mà uyên bác thế<br /> - mẹ anh chế tạo ra anh ngày X tháng Y năm Z, theo license của bố anh<br /> - em muốn thấy anh lúc đẻ ra thì thế nào<br /> - về phòng em hay phòng anh<br /> Viettel muôn năm.</span><br />
<br />
<div style="text-align: right;">
<span class="text_exposed_show">Nguồn:<a href="https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1407911649530834&set=a.1407892676199398.1073741827.100009360379458&type=1"> Facebook Minh Triết</a> </span></div>
</div>
Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-25241399074030337292015-07-27T08:52:00.001-07:002021-06-09T02:14:48.433-07:00Cái gì chi phối quyết định của con người?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
Người dân chen nhau nhận xuất ăn, trèo rào vào cv để chơi miễn phí...<br /> Các nhà đạo đức học bắt đầu bla bla.<br /> Cái thứ 1 là phù hợp quy luật, do đó nó bình thường.<span class="text_exposed_show"><br />
Ngay ở Mĩ ng dân cũng xếp hàng cả đêm, lao vào siêu thị mỗi khi có đợt
giảm giá. Họ cũng xếp hàng vài ngày để mua iphone mỗi khi có phiên bản
mới vì có thẻ bán lại kiếm vài chục %, hoặc hình ảnh sẽ tăng lên vì có
iphone trước bạn bè. Nếu chênh lệc đến vài ngàn tơn thì cũng chen chúc
cãu nhau như dân VN tranh nhau xuất ăn Mc Donald. Thế cả.</span><br />
<div class="text_exposed_show">
Cái thứ 2 là ngu xuẩn, nó chứng tỏ sự vô tích sự của các loại nhà xx
học VN. Ăn theo nói leo ko chịu suy nghĩ. XX có thẻ là xã hôi, đạo đức,
luân lý...<br /> Nếu ai đó cho cái gì đó như xuất ăn, xuất chơi miễn phí
ko kèm bất cứ ràng buộc gì mà cả xã hội ko ai quan tâm mới là điều bất
bình thường.<br /> Tôi tin rằng nếu cho ăn ngủ miễn phí tại KS Hilton thì
các nhà đạo đức học của chúng ta cũng nháo nhào đăng ký hệt như các đồng
bào trèo rào vào công viên để chơi, xếp hàng nhận đồ ăn...<br /> Nếu ng
có thu nhập 3 tr chen nhau nhận xuất ăn miên phí trị giá 100k ntn thì
những ng có thu nhập 30tr sẽ chen nhau để nhận món quà miễn phí trị giá
1tr hệt như vậy.<br />
Có hẳn 1 giải Nobel trao cho lý thuyết về hành
vi của 1 ng, 1 tổ chức, 1 đảng phái, 1 quốc gia dựa trên cái gì. Đáng lẽ
các nhà đạo đức học VN nên đọc trước khi nổ C4.<br /> Đại khái lý thuyết đó, dựa trên các khảo sát công phu và các thí nghiệm được thiết kế thông minh khẳng định rằng:<br />
Quyết định của 1 ng, 1 tổ chức 80% dựa trên các tính toán lợi ích kinh
tế, 20% dựa trên các yếu tố khác phi kinh tế như Văn hoá, Tôn giáo, Tình
cảm...<br />
Ví dụ TQ chẳng hơi đâu lấn chiếm TS nếu lợi ích kinh tế
không hơn hằn cái giá hình ảnh 1 quốc gia thân thiện, biết điều. Vấn đề
là cách tính toán giá của hình ảnh quốc gia. VN chẳng hơi đâu đưa quân
lên bắc cực cắm cờ chiếm 1 mẩu đất, trong khi Denmark thì có vì VN ko
kiếm chác được gì mà chi phí thì lớn, Denmark thì ngược lại có thể kiếm
chác nhiều mà chi phí đối với họ ko phải quá lớn.<br />
1 nhà đạo đức
học có thu nhập 30 tr sẽ không bỏ tg chen chúc xếp hàng nhận xuất ăn
miễn phí giá 100k, nhưng sẽ đăng ký nhận phòng ngủ miễn phí ở Hilton trị
giá 1 tr. Hệt như nhau, chỉ khác là giá hình ảnh của ô ta cao hơn 10
lần mà thôi.<br /> Bạn sẽ ko bỏ cv đang làm để chuyển sang cty khác nếu
như thu nhập mới ko tăng thêm 20-25%, trừ khi bạn đang bất mãn với sếp,
đồng nghiệp, với cty.</div>
<div>
<div data-ft="{"tn":"H"}">
<div class="mtm">
<div class="_5cq3" data-ft="{"tn":"E"}"><br /></div>
</div>
</div>
</div>
</div>
Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-55642489884522919252015-07-26T19:12:00.001-07:002015-07-26T19:12:31.717-07:00ĐIẾM TÀU. ỦA TỦNG RỒI<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhyOwmJ_lpaRgER3AAqPJDtlnA1ryBRV6IONe19son0betzRRE_YKJgAHh0jB257tOCpDDLoZ35GuhjXlVailAoLTicS4MvUG_uCqsD1TelenMCMUuJUghHCLAfXzfUkl-x8xACN8zXX7s/s1600/diemtau-tungroi.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhyOwmJ_lpaRgER3AAqPJDtlnA1ryBRV6IONe19son0betzRRE_YKJgAHh0jB257tOCpDDLoZ35GuhjXlVailAoLTicS4MvUG_uCqsD1TelenMCMUuJUghHCLAfXzfUkl-x8xACN8zXX7s/s320/diemtau-tungroi.jpg" width="242" /></a></div>
Dự hội nghị ở Bắc kinh. Có 1 anh lớn tuổi bên VNPT, đi cú chót rồi
về nhận sổ hưu. VN mình thế, bọn trẻ đang lv thì ko được đi đâu, hễ hội
nghị quốc tế là cánh sắp hiu tranh phần đi sạch. Trẻ con ko được ăn thịt
chó.<br />
Tầm 10h tối anh gọi sang phòng tôi:<span class="text_exposed_show"><br /> - sang nhờ tí<br /> - việc gì anh<br /> - có con bé đến massage, anh ko biết tiếng <br /> - zoi oi, cưỡi ngựa thì cần gì tiếng, em có biết tiếng tàu đâu.<br /> - Biết Tuốt cứ sang giúp anh. Còn món Ngựa Bắc kinh anh chưa xơi.</span><br />
<div class="text_exposed_show">
Sang phòng anh, thấy cô bé xinh xắn đang khoa chân múa tay, tôi hất hàm:<br />
Cô bé lấy ngón trỏ tay phải chọc chọc vào cái vòng tạo nên bởi ngón cái và ngón trỏ tay trái, rồi xoè 8 ngón tay. Tôi dịch:<br /> - chọc chọc 800<br /> cô bé lại giơ hai bàn tay làm động tác bóp bóp vào ngực mình, rồi xoè cả 10 ngón tay. <br /> - bóp bóp thì 1000 <br /> - Con này ấm đầu à? Sao bóp bóp đắt hơn chọc chọc?<br />
Tôi nhướng mày lấy ngón tay vẽ dấu hỏi. Cô bé chọc chọc ngón trỏ, rồi
xoè 5 ngón tay, hộc lên 1 tiếng, áp 2 bàn tay vào nhau, nghiêng đầu kê
má lên, nhắm mắt. <br />
- chọc chọc thì 5 phút hộc máu mồm, lăn ra ngủ, 800<br />
Rồi cô làm động tác bóp bóp, mở to 2 mắt, đoạn lấy ngón tay khoanh 1 vòng trên mặt cái đồng hồ đang đeo. <br /> - bóp bóp thì cả đêm ko ngủ, 1000.<br /> - Hiểu rồi. Anh chọc chọc, hộc cứt tao ấy.<br />
Cần gì ngoại ngữ. TỦNG HẾT</div>
</div>
Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-8110079128930560774.post-54350644120143414082015-07-26T19:09:00.003-07:002015-07-26T19:09:41.133-07:00WHO IS WHO?<div dir="ltr" style="text-align: left;" trbidi="on">
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEismNcON_97meB5Oay1_tpC4wT-IjwFnIvsttYP102GzZX0aPXK2_ekDjR5DDlsw5XoNqJ5gqb8Pf6YdAlNhpfUvCGcEIfBL2FXMbz-rbB4zl4-WWPUeuiAdcbx-dhF5NCSx1cz5ep7yVc/s1600/who-is-who.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="179" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEismNcON_97meB5Oay1_tpC4wT-IjwFnIvsttYP102GzZX0aPXK2_ekDjR5DDlsw5XoNqJ5gqb8Pf6YdAlNhpfUvCGcEIfBL2FXMbz-rbB4zl4-WWPUeuiAdcbx-dhF5NCSx1cz5ep7yVc/s320/who-is-who.jpg" width="320" /></a></div>
Nhiều lần cty tôi và tôi nhận được thông báo rằng thì là ông/cty
của ông nhận được giải thưởng quốc tế về sự xuất sắc trong các lĩnh vực
abc, và tổ chức xyz quyết định trao giải def cho ông/cty ông. Đề nghi
đến đây, ngày này để chúng tôi tôn vinh và trao giải. Thường là các
thành phố đẹp đẽ và ks sang trọng ở châu Âu. Ban tổ chức sẽ đặt vé mb,
ks cho quý ông. Mỗi suất tham dự x tiền, chỉ cần chuyển tiền vào tk này
nọ là xong. Vé mb và ks đắt gấp 2-3 lần giá mình tự mua. <br />
Bao
giờ tôi cũng ném các thư mời đó vào thùng rác. Ngạc nhiên là nhiều bạn
bè của tôi làm quản lý doanh nghiệp rất hào hứng tham gia các sự kiện
như vậy. Giải thưởng họ mang về thường là miếng mi ca to bằng bao thuốc
lá ghi tên cá nhân hoạc cty đã được trao giải gì đó mà chẳng ai nghe
bao giờ. Thôi thì nếu đấy là doanh ngiệp nhà nước, chúng nó lấy tiền
chùa đi chơi v thư ký còn hiểu được. Nhưng nhiều doanh ngiệp tư nhân bé
bằng cái lỗ mũi cũng bỏ cả vài chục ngàn usd để đi nhận tấm mica, làm ở
Hàng gai chắc hết 50k vnd. <br />
<a name='more'></a><br />
Tôi bảo chúng mày điên, ra Hàng
gai làm một mớ mi ca, bịa ra tên giải bằng tiếng tây là được, cần gì
phải bỏ ra cả chục ngàn đô?<br />
Thôi bọn ấy có tiền, hoặc lấy cớ ra nước ngoài hú hý, kệ xác. <br />
Nhưng có những chuyên cười ra nước mắt. Có lần bà cô đến tìm tôi, đưa một mớ giáy tờ rồi kể lể:<br />
- năm ngoái chú mày được Viện hàn lâm khoa học thế giới bầu làm Viện
sỹ. Cả thế giới chỉ có 250 Viện sĩ thôi - ông chú cũng là nhà khoa học
thật, công trình của ô ấy thì ko ai dùng vào việc gì, mà tôi đoán chẳng
ai hiểu. Ở Việt Nam ai mà hiểu công trình của NBC tôi gọi bằng cụ.<br /> - tốt thôi, rồi sao?<br /> - phải đóng tiền, mua vé mb, thuê phòng ks đê sang đấy nhận bằng VS.<br /> - vâng, thì đi mà nhận.<br /> - may quá Viện khoa học cũng xin Bộ TC cho tiền đi nhận<br /> - thế sao nữa<br />
- năm nay ông VS giám đốc chi nhánh khu vực châu Đai dương chết, Đoàn
chủ tịch Viện HLKHTG bổ chú mày làm GĐ. Bây giờ phải sang nhậm chức. Chi
phi đi lại, vé mb, phòng ks họ báo hết 15 ngàn đô. Sổ TK của cô chú chỉ
có trăm triệu còn thiếu chục ngàn, Viện ko cho tiền nữa, mày giúp cô
chú.<br /> - nó bổ mình làm GĐ thì nó phải trả lương và chi phí đi lại, sao mình phải bỏ tiền?<br />
- mày biết thừa bọn KH làm gì có tiền, chỉ có danh. Năm ngoái đi nhận
bằng VS cô đã phải bù mất 100 triệu rồi. Viện cho không đủ. Lại còn phải
khao nữa, may xã cho 2 con lợn.<br /> - cháu ko cho. Cháu để cho trại mồ côi còn hơn<br /> - thé còn danh dự quốc gia, dòng họ mình thì sao?<br /> - cháu ko quan tâm. Ai cần danh thì trả tiền. Họ mình có cháu là đủ rồi.<br />
- anh con buôn, nói làm gì. Nhưng chú mày bảo phải lấy bằng được chức
GĐ đấy, cả khu vực này mấy chục nước mà ng ta chọn chú mày là danh giá
lắm con ạ.<br /> - thôi được rồi, mấy thằng chó ở cái đoàn chủ tịch Viện
HLKH ấy toàn bạn bè cháu cả. Để cháu bảo nó gửi cái bằng giám đốc về cho
cô chú, khỏi phải đi. Khao thì bảo xã, cô chú đừng góp.<br /> - oi zoi oi, quý hoá quá. <br />
Tôi dặn TK ra Hàng Gai thuê làm mảnh mica khắc chữ vàng óng ánh to
bằng cái quạt nan, chứng nhận ông chú là GĐ Viện HLKHTG, chi nhánh châu
Đại dương, bằng cả tiếng Việt và tiếng Anh.<br />
Cô này mẫn cán khắc thêm cả tiếng Lào và tiếng Cămpuchia, đằng nào cũng chỉ hết 200 ngàn đồng.<br />
Tháng sau tôi nhận được giấy mời của xã về ăn mừng ông chú thành GĐ
Viện HLKHTG. Có ghi rõ góp mừng khao tương đương 1 bò 1 lợn, quy ra
tiền là 20 tr, hơn thì tuỳ tâm, chuyển vào TK xyz.<br />
TK bảo bò lợn quê anh bất quá chục trẹo, xã ăn dày thế.</div>
Duy Tuanhttp://www.blogger.com/profile/08934580372824443345noreply@blogger.com