Tình yêu - phải chết tươi mới đẹp.

Cô giáo tây dạy tôi tiếng Nga là chuyên gia về văn học Anh. Cô quý tôi vì tôi chịu khó bi bô và ít bỏ học.
Mỗi tuần cô đưa mấy cuốn của Dickens, Scott.. bắt đọc, tuần sau thảo luân. Chủ nhật thì theo cô đi xem balet, nghe Tchaijovsky. Hè nào cô cũng đưa tôi đi lang thang khắp các bảo tàng nghệ thuật của LX và giảng giải vè Picasso, Michelangelo...Nói chung là một phụ nữ uyên bác, thông minh và rất đẹp.
Cô cầu kỳ đến mức có lần tôi hỏi từ tiếng Nga морщиться - nhăn mặt, cô phải nhờ 1 thầy đến làm động tác giải nghĩa, tôi hỏi sao cô ko giảng từ này, cô nói cô sẽ phải nhăn mặt với các cung độ khác nhau để em hiểu, và cô sẽ bị già đi vài tuổi vì mặt sẽ có thêm nếp nhăn. Biết vậy nên học được của bọn tây bao nhiêu từ bậy bạ - khoản này tiếng Nga phong phú gấp 100 lần tiếng Việt, tôi đều hỏi, và cô rất khổ sở để dạy cho tôi hiểu. Sau 3 năm Cô dụ tôi viết văn. Tôi bảo em ko có khiếu văn chương, vả lại Tổ quốc VN yêu quý đưa em sang đây để học Vật lý về làm bom nguyên tử oánh nhau cho hoành. Cô bảo chiến tranh là trò chơi độc ác của những kẻ tâm thần, chỉ có nghệ thuật mới cứu rỗi được nhân loại, nhưng nếu sau này em có viết thì hãy nhớ 1 nguyên tắc rằng nếu là tình yêu thì nhân vật chính phải chết, cả 2 càng đẹp. Ví dụ Romeo và Juliet ý. Chết tươi ko kịp giãy. Hàng trăm năm sau nhân loại còn nhớ, còn khóc, còn tiếc, còn thương, còn gửi thư, tặng hoa cho cô Juliet ảo đó. Không có thuốc độc thì ung thư, tai nạn xe hơi...gì cũng được nhưng ai đó phải chết.
Còn nếu Romeo và Juliet vượt qua cản trở của 2 gia đình, lấy nhau, đẻ vài đứa con khoẻ mạnh, thông minh, xinh đẹp. Romeo được bổ làm bí thư Thành uỷ, Juliet trở thành Nhà giáo nhân dân và they live happyly ever after thì chó nó đọc.
Tôi hút hết nửa bao thuốc, uống hết lít cafe nghe bài nhập môn văn chương và bảo cô Juliet ơi, em đang chết vì thuốc độc của cô đây, người em đã cứng đờ đến gần thắt lưng rồi.
Tổ quốc VN của chàng có 1 nhà vật lí tồi, cả đời chẳng làm được quả bom nào và mất một Shakespear mới nhú.

 Nguồn: facebook Minh Triết

Hãy nói theo cách của bạn.

Hồi còn SV ở Nga, cô giáo dạy tiếng Nga quý tôi lắm, bảo
- mày nói tiếng Nga như ng Nga, nhưng...
- nhưng sao
- mày sẽ chìm nghỉm trong đống 250 triệu ng nói tiếng Nga từ khi lọt lòng. Hãy nói tiếng Nga bằng giọng nói, cách nghĩ của 1 ng nước ngoài, ko phải ng Nga.
- hiểu rồi
Chiều vào thư viện, cùng bàn có cô năm 1. Cô hỏi
- tên anh là gì
- người ta gọi anh là Philosopher
- ôi hay thế
- anh biết tên em rồi, Lena Xinh Đẹp chứ gì
- họ thì đúng, tên em là Alla cơ
( tây tên trước họ sau , bình thường bạn bè ko hỏi họ )
- họ không phản ánh đúng hiện tượng
- ý anh là em xấu?
- em không Xinh chẳng Đẹp mà là Rất Xinh Rất Đẹp
- ôi anh mấy tuổi mà uyên bác thế
- mẹ anh chế tạo ra anh ngày X tháng Y năm Z, theo license của bố anh
- em muốn thấy anh lúc đẻ ra thì thế nào
- về phòng em hay phòng anh
Viettel muôn năm.


Cái gì chi phối quyết định của con người?

Người dân chen nhau nhận xuất ăn, trèo rào vào cv để chơi miễn phí...
Các nhà đạo đức học bắt đầu bla bla.
Cái thứ 1 là phù hợp quy luật, do đó nó bình thường.
Ngay ở Mĩ ng dân cũng xếp hàng cả đêm, lao vào siêu thị mỗi khi có đợt giảm giá. Họ cũng xếp hàng vài ngày để mua iphone mỗi khi có phiên bản mới vì có thẻ bán lại kiếm vài chục %, hoặc hình ảnh sẽ tăng lên vì có iphone trước bạn bè. Nếu chênh lệc đến vài ngàn tơn thì cũng chen chúc cãu nhau như dân VN tranh nhau xuất ăn Mc Donald. Thế cả.

Cái thứ 2 là ngu xuẩn, nó chứng tỏ sự vô tích sự của các loại nhà xx học VN. Ăn theo nói leo ko chịu suy nghĩ. XX có thẻ là xã hôi, đạo đức, luân lý...
Nếu ai đó cho cái gì đó như xuất ăn, xuất chơi miễn phí ko kèm bất cứ ràng buộc gì mà cả xã hội ko ai quan tâm mới là điều bất bình thường.
Tôi tin rằng nếu cho ăn ngủ miễn phí tại KS Hilton thì các nhà đạo đức học của chúng ta cũng nháo nhào đăng ký hệt như các đồng bào trèo rào vào công viên để chơi, xếp hàng nhận đồ ăn...
Nếu ng có thu nhập 3 tr chen nhau nhận xuất ăn miên phí trị giá 100k ntn thì những ng có thu nhập 30tr sẽ chen nhau để nhận món quà miễn phí trị giá 1tr hệt như vậy.
Có hẳn 1 giải Nobel trao cho lý thuyết về hành vi của 1 ng, 1 tổ chức, 1 đảng phái, 1 quốc gia dựa trên cái gì. Đáng lẽ các nhà đạo đức học VN nên đọc trước khi nổ C4.
Đại khái lý thuyết đó, dựa trên các khảo sát công phu và các thí nghiệm được thiết kế thông minh khẳng định rằng:
Quyết định của 1 ng, 1 tổ chức 80% dựa trên các tính toán lợi ích kinh tế, 20% dựa trên các yếu tố khác phi kinh tế như Văn hoá, Tôn giáo, Tình cảm...
Ví dụ TQ chẳng hơi đâu lấn chiếm TS nếu lợi ích kinh tế không hơn hằn cái giá hình ảnh 1 quốc gia thân thiện, biết điều. Vấn đề là cách tính toán giá của hình ảnh quốc gia. VN chẳng hơi đâu đưa quân lên bắc cực cắm cờ chiếm 1 mẩu đất, trong khi Denmark thì có vì VN ko kiếm chác được gì mà chi phí thì lớn, Denmark thì ngược lại có thể kiếm chác nhiều mà chi phí đối với họ ko phải quá lớn.
1 nhà đạo đức học có thu nhập 30 tr sẽ không bỏ tg chen chúc xếp hàng nhận xuất ăn miễn phí giá 100k, nhưng sẽ đăng ký nhận phòng ngủ miễn phí ở Hilton trị giá 1 tr. Hệt như nhau, chỉ khác là giá hình ảnh của ô ta cao hơn 10 lần mà thôi.
Bạn sẽ ko bỏ cv đang làm để chuyển sang cty khác nếu như thu nhập mới ko tăng thêm 20-25%, trừ khi bạn đang bất mãn với sếp, đồng nghiệp, với cty.

ĐIẾM TÀU. ỦA TỦNG RỒI


Dự hội nghị ở Bắc kinh. Có 1 anh lớn tuổi bên VNPT, đi cú chót rồi về nhận sổ hưu. VN mình thế, bọn trẻ đang lv thì ko được đi đâu, hễ hội nghị quốc tế là cánh sắp hiu tranh phần đi sạch. Trẻ con ko được ăn thịt chó.
Tầm 10h tối anh gọi sang phòng tôi:
- sang nhờ tí
- việc gì anh
- có con bé đến massage, anh ko biết tiếng
- zoi oi, cưỡi ngựa thì cần gì tiếng, em có biết tiếng tàu đâu.
- Biết Tuốt cứ sang giúp anh. Còn món Ngựa Bắc kinh anh chưa xơi.

Sang phòng anh, thấy cô bé xinh xắn đang khoa chân múa tay, tôi hất hàm:
Cô bé lấy ngón trỏ tay phải chọc chọc vào cái vòng tạo nên bởi ngón cái và ngón trỏ tay trái, rồi xoè 8 ngón tay. Tôi dịch:
- chọc chọc 800
cô bé lại giơ hai bàn tay làm động tác bóp bóp vào ngực mình, rồi xoè cả 10 ngón tay.
- bóp bóp thì 1000
- Con này ấm đầu à? Sao bóp bóp đắt hơn chọc chọc?
Tôi nhướng mày lấy ngón tay vẽ dấu hỏi. Cô bé chọc chọc ngón trỏ, rồi xoè 5 ngón tay, hộc lên 1 tiếng, áp 2 bàn tay vào nhau, nghiêng đầu kê má lên, nhắm mắt.
- chọc chọc thì 5 phút hộc máu mồm, lăn ra ngủ, 800
Rồi cô làm động tác bóp bóp, mở to 2 mắt, đoạn lấy ngón tay khoanh 1 vòng trên mặt cái đồng hồ đang đeo.
- bóp bóp thì cả đêm ko ngủ, 1000.
- Hiểu rồi. Anh chọc chọc, hộc cứt tao ấy.
Cần gì ngoại ngữ. TỦNG HẾT

WHO IS WHO?


Nhiều lần cty tôi và tôi nhận được thông báo rằng thì là ông/cty của ông nhận được giải thưởng quốc tế về sự xuất sắc trong các lĩnh vực abc, và tổ chức xyz quyết định trao giải def cho ông/cty ông. Đề nghi đến đây, ngày này để chúng tôi tôn vinh và trao giải. Thường là các thành phố đẹp đẽ và ks sang trọng ở châu Âu. Ban tổ chức sẽ đặt vé mb, ks cho quý ông. Mỗi suất tham dự x tiền, chỉ cần chuyển tiền vào tk này nọ là xong. Vé mb và ks đắt gấp 2-3 lần giá mình tự mua.
Bao giờ tôi cũng ném các thư mời đó vào thùng rác. Ngạc nhiên là nhiều bạn bè của tôi làm quản lý doanh nghiệp rất hào hứng tham gia các sự kiện như vậy. Giải thưởng họ mang về thường là miếng mi ca to bằng bao thuốc lá ghi tên cá nhân hoạc cty đã được trao giải gì đó mà chẳng ai nghe bao giờ. Thôi thì nếu đấy là doanh ngiệp nhà nước, chúng nó lấy tiền chùa đi chơi v thư ký còn hiểu được. Nhưng nhiều doanh ngiệp tư nhân bé bằng cái lỗ mũi cũng bỏ cả vài chục ngàn usd để đi nhận tấm mica, làm ở Hàng gai chắc hết 50k vnd.